Một người bạn
của tôi từ quê nhà ở miền Tây điện thoại chia sẻ rằng, thời gian trước đây anh ở
Đà Nẵng, cảm nhận một thành phố không có sự ồn ào và rất “lười biếng” đi ngủ
trước cả màn đêm. Nhưng từ khi về quê, sống trong khung cảnh làng quê chịu ảnh
hưởng những chộn rộn kinh tế thị trường, đêm về xuất hiện những câu chuyện cờ bạc
sát phạt nhau, bia rượu nhậu nhẹt rồi mất an ninh, tự nhiên anh nhớ tiếc cơ hội
sống ở Đà Nẵng.
“Đây không
phải là một thành phố hoàn hảo, nhưng là một thành phố an bình, và những con
người ở đó, rất bình thường và đơn giản, làm cho cuộc sống rất bình an và người
ta nghĩ đến những điều tốt đẹp hơn”. Người bạn nói như vậy, như một lời tự sự về
mong ước sẽ thu xếp một ngày quay lại Đà Nẵng.
![]() |
| Thành phố Đà Nẵng yên bình với nhịp sống cân bằng. |
Có điều,
người ta rất dễ nhận ra, thành phố này có nhiều điểm tốt. Những điểm tốt của một
cuộc sống bình thường, không đua tranh nhưng cũng không quá trì trệ chậm chạp.
Con người ở đây, giữ dáng vẻ thản nhiên vốn có nhưng lại rất nồng nhiệt, thân
thiện khi cần thiết. Ấy không phải là một ưu điểm sao?
Không ít người
bạn phương xa của tôi nói rằng, đi giữa phố phường Đà Nẵng, bạn sẽ thấy khung cảnh
rất nhạt. Như chẳng ai quan tâm đến ai, việc ai nấy làm. Bạn có dừng xe ở giữa
một tuyến đường cũng không nhận thấy một cái nhìn để tâm nào cả. Bạn có đứng lặng
lẽ ở một góc phố cũng sẽ không có ai dừng lại để hỏi han đâu. Có điều, nếu bạn
nhìn một người nào đó và mỉm cười, bạn sẽ lập tức thấy người đó cười với bạn. Nếu
bạn chào ai đó và xin lỗi muốn họ giúp gì đó, bạn sẽ thấy những đôi mắt sáng lên
và nụ cười thân thiện, thái độ rất sẵn sàng hỗ trợ cho bạn. Bạn muốn được chỉ đường,
họ sẽ dừng lại để giải thích cho bạn rõ nên làm gì, và họ chỉ rời đi khi bạn thật
sự hiểu. Có nhiều người nhiệt tình hơn, sẵn sàng bảo bạn đi theo họ để họ dẫn lối
một đoạn, cho đến chỗ nào thuận tiện nhất cho bạn nhận diện con đường phải đi
thì họ mới thôi. Ấy không phải là một ưu điểm sao?
Bạn đừng
nghĩ mình sẽ quấy rầy ai đó, khi ngỏ lời muốn nhờ những người ở Đà Nẵng hỗ trợ
bạn. Nhưng bạn cũng đừng buộc họ phải có trách nhiệm với việc bạn nhờ, vì họ chỉ
hỗ trợ bạn đến một chừng mực cho phép thôi, đủ để bạn tôn trọng sự nhiệt tình của
họ và họ cảm nhận được sự hài lòng của bạn. Nếu bạn cố ý nhờ họ nhiều hơn, họ sẽ
lắc đầu, vì lúc đó, việc hỗ trợ không còn là điều tốt mà đã biến thành sự làm
phiền. Hãy mỉm cười đơn giản để chọn lựa tính tự quyết cho mình, đó là cách tốt
nhất để bạn nhận chân được những điều tốt đang xảy ra xung quanh bạn, khi bạn ở
Đà Nẵng.
Thành phố này,
đã có một giai đoạn phát triển huy hoàng về ý thức đô thị hóa, trong một khoảng
thời gian dài, mà tôi đã tạm cộng tính là 17 năm. Tôi sẽ kể để bạn nghe về những
ngày tháng đó, nếu bạn muốn biết. Chỉ cần bạn lưu ý rằng, từ một giai đoạn phát
triển và thay đổi đó, Đà Nẵng của hôm nay đã có dáng mạo khác hẳn những đô thị
khác, những vùng đất khác, ít nhất ở thái độ thân thiện và tâm lý hướng về điều
tốt của con người ở đây.
Đã một thời
người ta tôn vinh Đà Nẵng là thành phố đáng sống, tôi thì chưa hề đồng ý điều đó.
Vì tiêu chí một nơi đáng sống vẫn luôn là lý tưởng với tất cả chúng ta, và Đà Nẵng
chỉ là thành phố khát khao mãnh liệt hơn, với ước muốn trở thành một thành phố đáng
sống. Các tiêu chí vẫn đang được xây dựng và có thể, một ngày không xa, thành
phố này sẽ làm được. Hiện tại thì chưa, nhưng ít nhất thì Đà Nẵng đang là nơi
hiện hữu, hội tụ nhiều điều tốt, hơn là chính đa số người Đà Nẵng có thể để ý và
nhận thấy.
Hành trình
chứng minh một thành phố hội tụ nhiều điều tốt, vẫn đang diễn ra và tôi tin, bằng
những gì làm được, bằng nụ cười thân thiện mà người Đà Nẵng có được, thành phố
này sẽ củng cố tốt niềm tin vào điều tốt ấy.
